Thử dừng nhắn tin cho nhau đi, các bạn sẽ thấy tình yêu không qua tin nhắn là tình yêu tuyệt vời nhất
Những mối tình đã qua đều khiến tôi cảm thấy mỏi mệt. Nhưng lần này thì không, vì quy tắc không tin nhắn mà cả hai đã đặt ra.
“Từ nay mình không nhắn tin nữa nhé?”
Đó là những gì tôi nói với cô ấy trong lần hẹn hò thứ 3. Chúng tôi lúc đó đang ngồi trong một quán ăn ấm cúng, trước mặt là dĩa mỳ pasta và ly rượu vang uống dở. Hơi men khiến tôi ngà ngà say, nhưng cũng đủ tỉnh táo để nhận thức rằng mình vừa đưa ra lời đề nghị có 1-0-2 với một mối quan hệ.
Và cô ấy, sau một hồi ngẫm nghĩ, liền gật đầu.
Ồ, đừng hiểu lầm! Đó không phải là dấu chấm hết cho cuộc tình, mà là một gợi ý để mở ra bước ngoặt rất lớn cho mối quan hệ của chúng tôi. Một mối quan hệ có ý nghĩa hơn, giàu cảm xúc hơn, và trên tất cả là để gắn bó thật lâu dài.
Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra mình có một thói quen gần như không đổi mỗi khi bắt đầu hẹn hò. Tôi làm quen với một cô gái, và điều tiếp theo là tần suất nhắn tin cho cô bắt đầu nhiều hơn những câu chuyện tán gẫu với bạn bè, người thân.
Sự khác biệt ở đây là nói chuyện với bạn bè thì vui hơn, giải tỏa hơn. Còn với người mình thích, bạn như bước sang một vũ trụ khác vậy. Phấn khích? Có đấy! Nhưng mệt mỏi thì vô cùng. Bởi lẽ trong trò chơi tán tỉnh, mọi hành động, lời nói của hai bên dường như đều phải-có-ý-nghĩa.
“Phải chờ bao lâu mới nên nhắn lại?”; “Cô ấy nói vậy là có ý gì?”; “Có nên cho thêm vài cái emoji?”… Ti tỉ câu hỏi được đặt ra không dễ để trả lời. Đó là chưa tính đến những tin nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon… đầy thủ tục nhưng phải biến tấu làm sao cho bớt nhạt nhẽo, có cá tính riêng. Kể cả khi đó là một tin nhắn vô thưởng vô phạt, đầu óc bạn cũng sẽ tìm mọi cách để biến nó thành thứ dạng như Thuyết tương đối của Einstein.
Tức là, phức tạp và hết sức đau đầu.
Thế là tôi trộm nghĩ, câu chuyện hẹn hò sẽ diễn ra như thế nào nếu như bỏ qua được vấn đề nhắn tin? Mà thực tế, câu chuyện tin nhắn này cũng từng khiến mối quan hệ của chúng tôi suýt tan thành mây khói.
Chuyện xảy ra sau buổi hẹn thứ 2. Mọi thứ diễn ra như trong mơ, chúng tôi xem phim, ăn tối, trò chuyện một cách vui vẻ. Chỉ là khi về nhà và chuẩn bị cho lần hẹn kế tiếp thì gia đình tôi gặp một số chuyện rắc rối.
Tin nhắn hẹn hò của cô đến trong đúng thời điểm ấy. Không muốn phải nói nhiều, cũng không muốn cô ấy mãi chờ đợi, tôi nhắn lại ngắn gọn: “Anh đi tập một chút, trả lời em sau nha.”
Tôi quên mất luôn. Chuyện gia đình lớn hơn tôi tưởng, và tôi đã phải dành mọi thứ mình có để giải quyết mà không còn thời gian nghĩ về điều gì khác. Để rồi sau 24h không hồi âm, nàng nhắn cho tôi một tin nhắn dài như sớ Táo Quân. Đại khái là nàng cảm thấy khó chịu, và nếu tôi không muốn hẹn hò hay chia tay thì nên nói thẳng ra chứ đừng lảng tránh như vậy.
Chúng tôi nói lời chia tay, một phần vì tôi thấy có lỗi, phần khác là vì quá mệt mỏi khi phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của một người khác, trong khi tâm trạng của chính mình thì cũng đang hết sức tồi tệ. Nhưng sau đó, cả hai cùng nhìn nhận lại và quyết định trao cho nhau cơ hội bằng lần hẹn hò thứ 3.
Chúng tôi chấp nhận không nhắn tin trong lần hẹn thứ 3, và bắt đầu đặt ra một vài quy tắc. Thay vì nhắn tin rủ rê đi chơi thì với mỗi lần gặp nhau, chúng tôi sẽ lên kế hoạch luôn cho lần hẹn hò kế tiếp. Nếu có chuyện cần liên lạc, chúng tôi sẽ gọi điện. Tin nhắn chỉ được phép sử dụng trong trường hợp cần thiết, chẳng hạn khi một trong hai người đến muộn.
Và hóa ra, kết quả của đề nghị kỳ lạ này lại hấp dẫn hơn tôi tưởng.
Trải qua một vài lần hẹn hò trong quá khứ, tôi đều có chung một cảm nhận là tình yêu thật mệt mỏi, dù cả hai đều có tình ý với nhau. Lý do có lẽ là vì chúng tôi không hợp nhau, nhưng khi đó tôi không có đủ thời gian và không gian để nhận ra điều đó, một phần là vì chiếc điện thoại.
Điện thoại thì tiện dụng và cần thiết, nhưng có nó cũng đồng nghĩa với việc bạn luôn “available” 24/24. Người ta cứ nhắn thôi, bạn đọc lúc nào thì đọc. Vấn đề là khi nhận một tin nhắn mà chưa muốn trả lời từ cô ấy, bạn cũng chẳng bỏ nó ra khỏi đầu được. Tin nhắn ấy sẽ luôn lơ lửng ở đó, khiến bạn mất tập trung và tư duy kém hiệu quả hơn.
Chẳng may bạn quên đi mất thì sao? Khi trò chuyện với bạn bè, bạn có thể ngâm vài tiếng, thậm chí vài ngày cũng được. Tình yêu thì không giống thế, mọi thứ đều có ý nghĩa với người còn lại, và nếu cả một ngày không trả lời, bạn sẽ gặp rắc rối.
Nhưng với mối tình không tin nhắn lần này, tôi bắt đầu cảm thấy phấn khích và tràn đầy năng lượng. Khi không phải chịu áp lực nhắn tin, cuộc sống trở nên dễ dàng hơn. Tôi có thể tập trung cho công việc, dành thời gian để làm những việc mình muốn: đọc sách, viết blog…, và tìm ra những hướng đi mới cho mình.
3 ngày 1 lần chúng tôi gặp nhau, lúc ấy có vô số thứ để tìm hiểu. Những ngày qua của cô ấy như thế nào? Của tôi ra sao? Cô ấy đã ăn gì? Mọi chuyện trở nên sống động hơn rất nhiều.
Dành cho nhau những khoảng lặng, và mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều có cảm giác tươi mới hơn. Những câu chuyện tưởng như không có hồi kết, không hề nhạt nhẽo và nhàm chán.
Và điều quan trọng nhất là chúng tôi có cảm giác nhung nhớ về nhau. Khi không còn tiếp xúc qua tin nhắn, tôi có thể hiểu được mình cảm thấy thế nào về cô ấy, nhìn thấy được khía cạnh khác mà trước đây đã bị che phủ bởi những tin nhắn ngọt ngào nhưng nhuốm màu mỏi mệt.
Đó là tình yêu của chúng tôi, tình yêu không tin nhắn. Một tình yêu đối với tôi là trọn vẹn và tuyệt vời hơn tất thảy.