Tại sao ra đường chồng tươi cười giúp đỡ tất cả phụ nữ, còn về nhà hằm hằm vợ nhờ gì cũng gắt như mắm tôm?
Đàn ông lạ thật đấy nhỉ, họ có thể ga lăng và tận tình, tỉ mỉ với tất cả đàn bà trong thiên hạ. Có thể ngồi lắng nghe người lạ tâm sự cả buổi và làm những trò khiến họ vui, nhưng lại chưa bao giờ biết để tâm vợ mình vui hay buồn, có nhiều tâm sự hay không.
Đàn ông, khi mới quen bạn thường nghĩ họ là những chàng hoàng tử bạch mã, đẹp trai, phong độ, có tình cảm sâu sắc với bạn, bởi họ thường nói những lời đường mật, họ giống như những diễn viên trên sân khấu tình yêu, họ có thể gọi điện thoại cho bạn hàng tiếng đồng hồ chỉ để nói một câu “Aпʜ rất nhớ em”. Nhưng sau đó thì thế nào? Đợi đến khi bạn đã quá yêu họ, sẵn sàng hiến dâng cả đời con gái cho họ thì họ sẽ nói với bạn rằng họ muốn kết hôn, đàn ông lại quên ɱấƫ lời thề năm xưa. Họ dần vô cảm lạnh lùng và thờ ơ với vợ. Dù cho lúc trước có nâng niu vợ thế nào thì giờ lại vùi dập và khiến cô ấy tổn thương nhiều thế ấy.
Vợ có khóc ướt đẫm gối nhiều người chồng cũng chẳng màng quan tâm. Vợ có ốm nằm liệt ra đó đôi lúc cũng chẳng thèm hỏi han lấy 1 câu nói gì đến việc lọ mọ cơm cháo. Nhưng hễ đồng nghiệp hắt hơi sổ mũi thì liền ngỏ ý đưa họ về nhà hoặc cô bồ nhắn tin kêu mệt là liền bỏ cả thế giới để đến chăm sóc. Như đến các ngày lễ của chị em phụ nữ, đàn ông thì luôn nhớ mua quà, mua hoa thậm chí mời đồng nghiệp, bạn bè đi ăn. Nhưng lại chưa từng nghĩ vợ mình cũng là phụ nữ và cô ấy cũng cần những thứ đó hoặc đơn giản chỉ là 1 tin nhắn chúc mừng thôi cũng không có.
Rồi 1 ngày đẹp trời vợ đi làm về thấy 1 bó hoa rực rỡ đặt trên bàn. Trái ƫім cô ấy như ngừng đạp vì quá bất ngờ và hạnh phúc. Cô ấy nghĩ có lẽ chồng mua tặng mình nhưng ai dè vừa sờ vào đã bị chồng quát giật cả mình: Đừng có mà làm hỏng nhé, quà sinh nhật tôi mua tặng vợ thằng bạn đấy.
Ồ thì ra là thế. Anh ta quan tâm vợ thằng bạn còn hơn cả người phụ nữ đã sinh con và tận tâm vì gia đình mình. Nghe những câu nói đó có người vợ nào mà không chạnh lòng và tổn thương cho được. Sinh nhật vợ thằng bạn thì nhớ lắm, chu đáo lắm nhưng có bao giờ anh hỏi vợ sinh ngày nào chưa, chắc đến kỉ niệm ngày cưới lúc nào cũng chẳng hay. Đàn ông là vậy đó, họ tinh thế và ga lăng với mọi phụ nữ trong thiên hạ nhưng lại quên mất người đáng nhận được sự ga lăng ấy chính là vợ mình.
Đàn ông chẳng mấy ai hiểu được rằng, với thiên hạ họ chỉ cần tử tế, còn người họ cần đối tốt ấy chính là vợ con, là gia đình, không thêm ai khác nữa. Với đàn bà ngoài kia, các anh không cần phải chứng tỏ sự bản lĩnh, ga lăng, chịu chơi của mình, các anh chỉ cần về nhà, vì vợ mà làm từ những điều nhỏ bé, tầm thường thôi đã là tuyệt vời lắm rồi. Nhưng lạ thay, đa phần đàn ông trên đời đều làm theo điều ngược lại. Vợ đã chẳng được đối xử đặc biệt thì thôi, ngay cả việc đối xử đồng đều như với tất thảy những người phụ nữ khác cũng không thì làm gì có người vợ nào chịu đựng nổi.
Suy cho cùng, đàn ông xem thường sự tồn tại của vợ, xem thường những công lao, đóng góp, hi sinh, xem thường cảm xúc của vợ là đàn ông cực kỳ dại. Các anh nghĩ rằng vợ là thứ các anh đã có được, đang là của các anh và sẽ mãi ở yên một chỗ chẳng chạy đi đâu. Nhưng các anh nhầm rồi! Nhẫn nhịn, chịu đựng của đàn bà cũng có giới hạn, mọi đánh đổi, hi sinh không được công nhận, không được đáp trả, đàn bà sẽ tự biết điểm dừng. Đàn bà sẽ hiểu rằng người đàn ông không còn dụng tâm với mình, níu kéo, gắng sức, tiếc nuối không ích gì nữa.
Phụ Nữ chỉ dùng để bảo vệ và yêu thương, một người đàn ông chân chính sẽ không làm mưa làm gió trước mặt phụ nữ, bởi vì họ không cần dùng phương thức này để nâng cao sự tự tin. Giở thói ngang ngược la lối om sòm, làm ra vẻ ta đây hơn phân nửa là tên tiểu nhân có nhân cách không kiện toàn, mới cần dùng đến ưu thế phân biệt giới tính để được coi trọng, không ngờ rằng, càng làm ra vẻ càng mất phẩm cách.
Vợ cũng là con người, họ cũng biết đau biết tổn thương và biết buông bỏ. Cái gì quá sức chịu đựng thì họ sẽ chẳng thể mãi gồng gánh để cầm nắm nữa đâu. Rồi sẽ 1 ngày bạn về nhà sẽ chẳng còn thấy cô vợ hiền thảo chờ đợi mình nữa, bếp núc nguội lạnh nhà cửa vắng tanh và cái tủ đồ trống rỗng, lúc đó lại ngồi ôm đầu nói 2 từ “giá như” thì đã quá muộn rồi. Vậy nên hãy sống sao cho xứng đáng với chữ “chồng”, đừng chỉ tốt với thiên hạ mà đối xử chẳng ra gì với vợ mình. Vì nếu như vậy bạn chỉ là gã chồng đáng bỏ đi mà thôi.
Vậy nên đàn ông phải nhớ, các anh để tâm đối tốt với người phụ nữ của mình cũng chính là để tâm đến hạnh phúc của chính các anh. Các anh có thể nghĩ rằng mất cô ấy thì vẫn còn đầy phụ nữ khác trên đời. Những người các anh đánh mất lại là người phụ nữ duy nhất vì các anh mà hi sinh, sớm thôi, rồi các anh sẽ thấy hối hận không cùng trong bất lực. Đừng lơ là việc quan tâm từ những điều nhỏ bé nhất đến người phụ nữ của các anh, đừng nghĩ rằng thứ gì là của các anh rồi sẽ là của các anh mãi mãi. Kẻo một ngày họ rời đi trong im lặng, các anh muốn bào chữa, muốn hối lỗi, muốn bù đắp cũng không còn cơ hội nữa đâu!